Old school Swatch Watches
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
phan 12

 Nhiễm Nhiễm quay lại nhìn Tô Mạch, ngắt lời:
- Tô Mạch, tuy trong công việc, chúng ta hợp tác có thể coi là khá tốt. Nhưng tôi nghĩ chắc cô có thể nhận ra, thực sự tôi không hề ưa cô. – Cô vẫn mỉm cười lịch sự, nhưng lời nói thì không hề khách sáo. – Thế nên, nếu không phải là chuyện công việc, mong cô hãy tránh xa tôi một chút, được không?
Thời gian vừa qua, hai người tiếp xúc với nhau khá nhiều trong công việc, thái độ của Nhiễm Nhiễm rất tốt nên Tô Mạch mới nghĩ rằng Nhiễm Nhiễm là một cô gái vui vẻ, phóng khoáng. Vậy nên lúc này, cô ấy mới đến để nói chuyện Lâm Hướng An với cô. Nhưng không ngờ, những lời Nhiễm Nhiễm nói thật lạnh lùng. Tô Mạch vừa kinh ngạc vừa lúng túng, nhất thời không thốt nên lời.
Điều này khiến Nhiễm Nhiễm có cảm giác hả hê không diễn tả được. Cô bình tĩnh nhìn Tô Mạch, đợi cô ấy giận dữ bỏ đi. Ai ngờ, dù xấu hổ như vậy, Tô Mạch vẫn ngồi đó.
Nhiễm Nhiễm hơi bất ngờ.
Tô Mạch như đang cố gắng kiềm chế cảm xúc bản thân. Cô ấy hít thở sâu mấy cái, trong giọng nói không giấu nổi chút ngại ngần:
- Nhiễm Nhiễm, thực ra tôi và Hướng An không hề ở bên nhau. Chúng tôi chỉ là bạn thân. Năm đó…
Nhiễm Nhiễm chẳng có hứng nghe những lời sau đó của Tô Mạch. Cô mỉm cười với cô ấy rồi đứng dậy rời khỏi hành lang. Quay lại bàn rượu, buổi tiệc đã gần kết thúc. Vừa ngồi xuống, chị Lý bên cạnh đã huých vào cô, khẽ hỏi:
- Lát nữa họ còn muốn đi hát đấy. Em có đi không?
Nhiễm Nhiễm mỉm cười lắc đầu:
- Em không đi đâu!
- Thế thì tốt quá! – Chị đó cực kỳ hài lòng, ngầm ra hiệu cho Nhiễm Nhiễm nhìn sang phía đối diện: - Em xem, Tiểu Trần bị họ chuốc cho thành ra như vậy. Cậu ta chưa ăn uống được gì, lát nữa lại bị họ kéo đến quán karaoke chuốc rượu tiếp, làm sao mà chịu nổi chứ. Lát nữa, chị lấy cớ có con nhỏ phải về sớm. Em nói lái xe đưa chị về, sau đó chúng ta nhân cơ hội đưa Tiểu Trần về cùng. Nếu không thì e là cậu ấy không chịu nổi đâu.
Nhiễm Nhiễm nghe xong, ngước mắt nhìn Trần Lạc phía đối diện. Vừa nhìn sang, đúng lúc anh ta cũng đang nhìn về phía cô. Tuy khóe môi vẫn nhếch lên nụ cười dịu dàng như thường ngày nhưng ánh mắt đã có phần mơ màng, không còn vẻ nhã nhặn nữa. Quả nhiên là bộ dạng của người say.
Chị Lý còn khẽ nói:
- Em làm việc này là hợp lý nhất. Nếu là người khác, họ chưa chắc đã đồng ý.
Chị này có lòng giúp đỡ người khác nhiệt tình như vậy, nhưng Trần Lạc là người phụ trách bên Hồng Viễn, trừ phi anh ta đã say đến mức bất tỉnh nhân sự, nếu không thì sẽ không thể dễ dàng kéo anh ta thoát khỏi đây được. Nhiễm Nhiễm chỉ mỉm cười, không nói.
Lát sau, Tô Mạch từ bên ngoài bước vào với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh. Có người bắt đầu hô hào đến quán karaoke hát. Lời đề nghị này liền được nhiều người tán đồng. Mọi người đã uống đến mức ngà ngà say hứng khởi lên ngay, lập tức chuẩn bị đổi trận địa tiếp tục “chiến đấu”. Không ngờ lúc này Trần Lạc đã say đến mức không còn tỉnh táo được nữa, phải cần đến hai người mới có thể xốc anh ta đứng dậy.
Chị Lý kéo Nhiễm Nhiễm, lập tức hành động theo kế hoạch. Cuối cùng, đúng là chị đã cướp Trần Lạc ra khỏi tay mọi người rồi đẩy vào xe của Nhiễm Nhiễm. Nhiễm Nhiễm nhìn Trần Lạc ngồi sau xe mình, quay đầu hỏi chị Lý lúc này vừa lên xe:
- Chị ơi, chị biết Trần Lạc sống ở đâu không?
Chị Lý ngẫm nghĩ nói:
- Đại khái là biết. Chúng ta cứ đi trước, gần đến nơi thì hỏi cậu ta sau.
Nhiễm Nhiễm thầm nghĩ: Lần này thì phiền phức rồi. Ngộ nhỡ không hỏi được địa chỉ, chị nói xem, phải đưa con sâu rượu này về nhà chị hay nhà tôi đây? Nhưng chuyện đã đến nước này, không thể bỏ mặc Trần Lạc ở ngoài đường được, đành phải nổ máy lái xe theo hướng mà chị Lý bảo thôi.
Xe đi được nửa đường, Trần Lạc ngồi phía sau đã tỉnh lại. Chí Lý nghe thấy tiếng động liền quay người nhìn và thốt lên kinh ngạc:
- Tiểu Trần, cậu tỉnh rồi à? Sao rồi? Khó chịu lắm không? Mấy người bên Dịch Mỹ thật quá quắt. Học đâu cái thói chuốc rượu người ta thế chứ?
Trần Lạc không trả lời câu hỏi của chị Lý mà cố ngồi thẳng dậy, dùng tay day huyệt thái dương, hỏi Nhiễm Nhiễm:
- Đây là đâu?
- Đưa anh về nhà. – Nhiễm Nhiễm trả lời.
Chị Lý cũng hỏi:
- Tiểu Trần, cậu sống ở đâu?
Đầu óc Trần Lạc đã dần tỉnh táo, nghe vậy, anh ta nói với Nhiễm Nhiễm:
- Không cần đưa tôi về trước đâu. Cứ đưa chị Lý về trước đi. Chị ấy còn có con nhỏ.
Chị Lý vẫn khách sáo nhưng Trần Lạc khá kiên quyết, lại nói:
- Tôi không sao. Lát nữa cũng không cần Nhiễm Nhiễm đưa về. Tôi đưa cô ấy về nhà rồi tự lái xe về cũng được. Buổi tối, con gái lái xe một mình không an toàn đâu.
Anh ta đã nói như vậy, chị Lý cũng chẳng biết nói gì. Thế là hai người đưa chị ấy về nhà trước. Nhiễm Nhiễm lái xe đến trước tòa nhà chị Lý ở. Trần Lạc xuống xe đưa chị Lý tới tận cổng nhà. Không biết hai người nói với nhau mấy câu gì nữa, chỉ thấy Trần Lạc mỉm cười, chị Lý cũng cười, xua tay liên hồi.
Hình như Trần Lạc đang cảm ơn chị Lý?
Nhiễm Nhiễm đang lấy làm lạ thì Trần Lạc đã quay người bước tới, mở cánh cửa bên ghế phụ rồi ngồi vào xe. Động tác của anh ta rất nhanh nhẹn. Trừ việc trên người vẫn còn hơi rượu ra thì dáng vẻ anh ta chẳng có chút nào của kẻ say nữa. Nhiễm Nhiễm cười nói:
- Anh tỉnh rượu nhanh thật đấy!
Trần Lạc hơi sững người, sau đó mỉm cười, nói:
- Đi thôi. Tôi đưa cô về.
Nhiễm Nhiễm biết tính của Trần Lạc nên cũng chẳng khách sáo, cô xoay vô lăng vòng đầu xe về hướng nhà mình. Đi được một đoạn, cô nhìn lơ đãng, hỏi anh ta: - Có khát không? – Sau đó, không đợi Trần Lạc trả lời, cô đã từ từ táp xe vào lề đường, nói: - Anh uống nhiều rượu như vậy chắc là khát lắm. Trong cốp xe tôi có nước. Anh đợi một chút để tôi đi lấy hai chai.
Cô nói xong liền xuống xe đi lấy nước cho Trần Lạc. Trần Lạc mỉm cười, mở cửa bước xuống:
- Để tôi đi lấy cho.
Cô nhắc:
- Nước ở trong cùng. Anh lật đồ lên một chút.
Trần Lạc “ừ” một tiếng rồi mở cốp xe. Đồ bên trong rất nhiều, bừa bãi cả ra. Ngoại trừ chiếc hộp đặt ngay ngắn bên ngoài, còn cả mấy bộ đồ. Dưới ánh đèn đường, Trần Lạc có thể nhìn rõ đó là đồ nam. Mấy bộ đồ ấy đều là hàng hiệu, có cả nội y. Anh ta hơi sững người, lòng bỗng có cảm giác buồn man mác.
Nhiễm Nhiễm ở trong xe gọi:
- Có tìm thấy không?
Cuối cùng Trần Lạc cũng lấy được chai nước ra, rồi quay lại xe, im lặng rất lâu. Nhiễm Nhiễm nhìn anh ta có vẻ khó hiểu, hỏi:
- Sao thế? Anh đau đầu à?
Trần Lạc lắc đầu, nhắm mắt tựa vào ghế, không nói gì. Một lát sau, anh ta bỗng hỏi:
- Cô và Thiệu Minh Trạch sống cùng nhau à?
Trái tim Nhiễm Nhiễm thắt lại, cô vô thức nắm chặt vô lăng nhưng miệng vẫn thản nhiên nói:
- Vâng. Chúng tôi định sống thử trước khi cưới một thời gian. Ngộ nhỡ cuộc sống có mâu thuẫn gì không thể điều chỉnh thì có thể phát hiện và giải quyết sớm.
Trần Lạc im lặng rất lâu.
Nhiễm Nhiễm không hiểu tâm tư của Trần Lạc, nhất thời cũng không dám nói, chỉ lặng lẽ lái xe. Tới cổng khu chung cư Nhiễm Nhiễm sống, cô dừng xe, nói với anh ta:
- Tôi đến nơi rồi. Anh không cần đưa tôi vào đâu. Anh mau vẫy xe về nghỉ sớm đi.
Trần Lạc không xuống xe, yên lặng ngồi đó một lát, bỗng thấp giọng nhưng nói rất rõ ràng:
- Nhiễm Nhiễm, cô luôn muốn làm mọi chuyện cho rõ ràng. Thực ra không cần thiết đâu.
Nhiễm Nhiễm sững người, không biết nên nói gì.
Không sai, cô cố ý như vậy đấy. Trong xe có nước, nhưng cô vẫn bảo Trần Lạc tìm ở cốp xe. Chẳng phải là để anh ta trông thấy cô cất giữ quần áo của Thiệu Minh Trạch sao? Nếu như trước đây, Nhiễm Nhiễm có thể cho rằng Trần Lạc quan tâm tới cô bởi cô là con gái của Hạ Hồng Viễn. Nhưng ngày hôm đó, khi anh ta nói: “Nhiễm Nhiễm, đây là cách duy nhất tôi có thể nghĩ ra để Tổng giám đốc Hạ không đề nghị cô làm việc đó nữa”, cô còn có thể tiếp tục giả vờ ngây ngô được sao?
Tình cảm giữa nam và nữ, vừa mẫn cảm vừa mơ hồ, không biết khi nào sẽ thình lình thay đổi hương vị. Nếu bây giờ còn độc thân, cô hoàn toàn có thể thoải mái tận hưởng phần nhập nhằng trong tình yêu ấy. Nhưng cô và Thiệu Minh Trạch đã đính hôn. Nếu không có gì thay đổi, sang năm hai người sẽ làm đám cưới. Lúc đó, sao cô có thể bắt đầu một mối tình lằng nhằng không dứt chứ?
Trần Lạc vẫn im lặng nhìn cô, nhưng lòng Nhiễm Nhiễm vừa bối rối vừa hỗn loạn. Cuối cùng, không thể chịu nổi ánh mắt của anh ta nữa, cô đành quay sang khẽ nói:
- Anh xuống xe đi.
Trần Lạc mỉm cười, xuống xe, bước đến bên lề đường.
Nhiễm Nhiễm lại sững sờ trong giây lát rồi mới dứt khoát nhấn ga, lái xe vào khu chung cư. Qua gương chiếu hậu, bóng người phía sau nhỏ dần, nhỏ dần, rồi mất hút khỏi tầm mắt cô. Trong khoảnh khắc, dường như Nhiễm Nhiễm muốn quay đầu lại nhưng cô đã kìm nén được, bình tĩnh dừng xe dưới tầng hầm.

Chương 9
Chúng mình sống chung đi!

- Nếu đã muốn sống cùng nhau, anh thấy thà sớm còn hơn muộn. Em nghĩ sao? - Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm trong gương, giọng nói vẫn bình thường như đang bàn luận công việc.
SmS
Thang máy từ tầng hầm để xe lên thẳng tầng mười chín. Nhiễm Nhiễm xách túi lớn túi nhỏ vào nhà, mở cửa, việc đầu tiên sau khi buông túi xách xuống là gọi điện cho Thiệu Minh Trạch. Cô cần một người kéo mình ra khỏi mớ hỗn loạn này và Thiệu Minh Trạch là người thích hợp nhất.
Đầu bên kia bắt máy, cô đi thẳng vào vấn đề:
- Minh Trạch, chúng mình sống chung đi!
Thiệu Minh Trạch hình như hơi sững người, rồi mới đáp “ừm”. Anh ngừng giây lát, lại trầm giọng hỏi:
- Vụ giấy tờ đấu thầu xong rồi à?
- Vâng, xong cả rồi. Những việc còn lại em không phụ trách.
Cô kể ngắn gọn với anh vài câu về dự án, lại bảo tối nay có bữa tiệc ăn mừng. Khi nhắc tới chuyện cô đã khiến người phụ trách bên hợp tác bối rối, Thiệu Minh Trạch ở đầu dây bên kia nói:
- Nhiễm Nhiễm, em không nên như vậy. Nếu đã cố nhẫn nhịn để hợp tác thì không nên làm mối quan hệ thêm căng thẳng.
- Nhưng em ghét cô ta. - Nhiễm Nhiễm khẽ nói. Cô biết anh có lý nhưng cô không kìm nén được cảm xúc của mình.
Thiệu Minh Trạch hơi bất ngờ, hỏi:
- Trước đây, em và cô ấy có chuyện gì sao?
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ, đáp:
- Có thể coi là vậy. Cô ta đã từng là hồng nhan tri kỷ của bạn trai cũ của em, cũng là bạn gái hiện giờ của anh ấy.
Giọng Thiệu Minh Trạch có chút buồn chán:
- Ừm. Anh hiểu rồi.
Rõ ràng Nhiễm Nhiễm nghe thấy ý trêu chọc trong lời nói của anh, nhưng cô không hề thấy phản cảm. Thần kinh bị căng thẳng đang dần dịu lại, cô không kìm nén được trêu đùa anh:
- Không sai. Chính vì nguyên nhân này. Anh biết em nhỏ mọn thế nào rồi đấy. Còn muốn kết hôn với em nữa không?
Thiệu Minh Trạch đáp:
- Cho anh thời gian một buổi tối để suy nghĩ về vấn đề này. Anh cần suy nghĩ thật kỹ.
Nhiễm Nhiễm không nhịn được cười, nói:
- Được rồi. Nhớ nghỉ ngơi nhé.
- Cảm ơn em. - Hai người lịch sự chúc nhau ngủ ngon rồi cúp máy.
Kết quả, tối hôm sau, Thiệu Minh Trạch lái xe đến. Anh mang theo vài đồ dùng thường ngày. Ngoài bất ngờ ra, Nhiễm Nhiễm còn cảm thấy bối rối. Cô ngây người đứng ngoài nhà tắm nhìn anh lôi những thứ như khăn mặt, bàn chải đánh răng, dao cạo râu... xếp vào đó.
- Nếu đã muốn sống cùng nhau, anh thấy thà sớm còn hơn muộn. Em nghĩ sao? - Thiệu Minh Trạch ngẩng đầu nhìn Nhiễm Nhiễm trong gương, giọng nói vẫn bình thường như đang bàn luận công việc.
Nhiễm Nhiễm nuốt nước bọt một cách khó khăn, gật đầu.
Thiệu Minh Trạch lại ngoái đầu liếc nhìn cô, sau đó nhếch khóe môi nở nụ cười có mà như không, khoanh tay nhìn cô, hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, em căng thẳng lắm đúng không?
Nhiễm Nhiễm gật đầu, rồi lại vội lắc đầu.
Thiệu Minh Trạch thấy cô phản ứng như vậy thì càng chắc chắn phán đoán của mình. Anh nhướng mày hỏi:
- Đây là lần đầu tiên em chung sống với bạn trai à?
Nhiễm Nhiễm ngẫm nghĩ rồi cười ranh mãnh, đáp:
- Bạn em từng nói với em, tuyệt đối không được kể tình sử bản thân với một nửa hiện tại của mình, dù anh ta có tỏ ra phong độ hay hiểu biết đến chừng nào.
- Không sai. Rất có lý. - Thiệu Minh Trạch gật đầu, quay người tiếp tục sắp xếp đồ dùng.
Nhiễm Nhiễm bị anh khơi dậy tính tò mò, chần chừ giây lát, cô hỏi thăm dò:
- Trước đây, anh có chung sống với bạn gái không?
Thiệu Minh Trạch cười với Nhiễm Nhiễm qua gương, dùng câu trả lời vừa rồi của cô để trả lời:
- Vừa có người nói với anh rằng, tuyệt đối không được kể tình sử bản thân với một nửa hiện tại của mình.
Nhiễm Nhiễm bị một vố gậy ông đập lưng ông, không kìm được lườm anh:
- Cũng tốt. Ngộ nhỡ tình sử của anh quá huy hoàng, em thật sự sợ rằng mình sẽ không chịu nổi mất.
Thiệu Minh Trạch từ từ tắt nụ cười, quay sang nhìn cô một cách nghiêm túc rồi nói:
- Nhiễm Nhiễm, trước đây anh từng có một người bạn gái. Bọn anh... đã chung sống một thời gian. Sau đó, vì một số chuyện mà chia tay. Sau đó nữa, vì luôn bận việc, anh cũng chẳng có người bạn gái nào chính thức cho đến khi tình cờ gặp em.
Nhiễm Nhiễm nghe, mỉa mai nói:
- Chẳng có bạn gái chính thức, vậy tức là cũng có vài người không chính thức.
Thiệu Minh Trạch bị giọng nói chua lét của cô làm cho phì cười:
- Này! Nhiễm Nhiễm, em đang ghen đấy à?
Nhiễm Nhiễm lơ đãng nhún vai. Cô không cho rằng tiếp tục bàn về chủ đề này là một chuyện vui, thế là cô xoay người đi vào bếp và hỏi Thiệu Minh Trạch:
- Tối nay thích ăn gì?
Thiệu Minh Trạch vẫn ở trong nhà tắm, đang thử nước ấm ở vòi hoa sen, nghe vậy chỉ đáp:
- Tùy em. Em cứ làm đơn giản thôi. Anh tắm trước đã.
Nhiễm Nhiễm thật sự làm một bữa tối đơn giản là bát mỳ ăn liền với rau cải. May mà Thiệu Minh Trạch cũng không phải là người kén ăn nên đánh chén ngon lành mà chẳng hề oán thán nửa lời. Sau đó, anh lại chủ động mang bát đi rửa. Khi anh từ trong bếp bước ra, Nhiễm Nhiễm đã ôm laptop ngồi trên sofa. Thấy anh đi đến, cô ngẩng lên nói:
- Đó! Bàn làm việc nhường cho anh đấy.
Thiệu Minh Trạch có mang laptop đến nhưng bây giờ anh không muốn làm việc. Thế là anh ngồi bên Nhiễm Nhiễm, liếc mắt vào màn hình máy tính của cô, hỏi:
- Giấy tờ đấu thầu dự án ngoại ô phía nam à?
Nhiễm Nhiễm gật đầu, ánh mắt vẫn không rời khỏi màn hình:
- Dịch Mỹ soạn đấy. Em muốn xem kỹ lại một chút, xem rốt cuộc họ cao siêu ở điểm gì?
- Ừm, không tồi. Một học sinh chăm chỉ! - Thiệu Minh Trạch vừa nói vừa vươn tay ra phía sau rồi đặt lên vai cô một cách tự nhiên, dùng đầu ngón tay vuốt ve gáy cô, chầm chậm chầm chậm.
Ám thị ấm áp thế này, Nhiễm Nhiễm có thể nhanh chóng hiểu ra. Toàn thân cô bỗng chốc cứng đờ, đầu mũi vướng vít mùi cơ thể anh, thanh mát, chính là mùi của người vừa tắm trong nhà tắm của cô, nhưng dường như còn có thêm chút gì đó, có một cảm giác mạnh mẽ trỗi dậy nơi lồng ngực khiến tim cô đập nhanh một cách mất kiểm soát, má cô dần đỏ ửng.
Dường như Thiệu Minh Trạch không hề cảm thấy sự bối rối của cô, ngón tay anh vẫn lướt trên da thịt cô, dần dần đi xuống dưới, cuối cùng lưu luyến trên xương quai xanh của cô, ngón tay gõ nhẹ như đánh đàn, không quá chậm cũng không quá nhanh, nhịp nhàng như nước chảy mây trôi.
Nhiễm Nhiễm bỗng thấy hận sự yên lặng và điềm tĩnh của Thiệu Minh Trạch. Cô hậm hực gập máy tính lại, quay sang nhìn, nhưng lập tức bị rơi ngay vào đôi mắt sâu thẳm tựa biển của anh. Đôi mắt đen, sâu nhưng có sức hấp dẫn khủng khiếp. Nhiễm Nhiễm như người bị mê hoặc, nộ khí tràn đầy lồng ngực lập tức tan biến. Cô chỉ biết ngây người nhìn anh, nhìn khuôn mặt anh càng lúc càng gần cho đến khi đôi mắt đó chạm vào bờ mi cô. Ngay sau đó, đôi môi cô đã bị anh bịt chặt.
Một tay anh đỡ gáy cô, bàn tay kia áp vào má cô, sau khi thử thăm dò môi cô, anh lại dùng đầu lưỡi tách hàm răng của cô ra và nhẹ nhàng luồn vào, dịu dàng thâm nhập. Nhiễm Nhiễm ngần ngừ giây lát nhưng dưới sức mê hoặc của anh, cô đã bắt đầu đáp lại.
Đây là nụ hôn sâu đầu tiên của họ, thế nên cả hai đều chú ý quan sát rất kỹ phản ứng của đối phương, thận trọng thăm dò, từ từ châm đốm lửa nhỏ để cuối cùng thổi bùng lên ngọn lửa lớn, thiêu đốt thần trí của họ. Anh bế cô lên khỏi sofa đi về phía giường. Đó là chiếc giường quen thuộc của cô, rất rộng, cũng rất mềm mại, đặt người xuống là lún sâu, khiến người nằm có cảm giác vô cùng dễ chịu, chỉ muốn được nằm xuống nghỉ ngơi. Nhưng khi anh đè lên người cô thì cơ thể cô vô thức co rúm lại, thần trí có phần tỉnh táo hơn.
Thiệu Minh Trạch vòng một tay giữ lấy vai cô, một tay nhẹ nhàng vân vê tai cô, thì thầm:
- Đừng căng thẳng!
Nhiễm Nhiễm chỉ khẽ “vâng” một tiếng.
Thực ra, cô không đến nỗi quá căng thẳng. Đây không phải là lần đầu tiên của cô. Lần đầu tiên của cô là với Lâm Hướng An, ở trong một nhà nghỉ gần trường học. Lần đó mới thật sự căng thẳng, lại sợ nữa, cả người cô cứng đờ như một khúc gỗ. Đó cũng là lần đầu của Lâm Hướng An, anh cũng không có kinh nghiệm, cố gắng cả buổi mà vẫn không làm được gì. Anh thở hổn hển, nói bên tai cô:
- Nhiễm Nhiễm, giúp anh.
Khi ấy, đầu óc cô trống rỗng, nghe vậy chỉ cố nâng cơ thể lên. Nhưng Lâm Hướng An vẫn bất lực. Cuối cùng, cả hai đều vã mồ hôi. Anh nằm đè trên người cô, ảo não gọi Nhiễm Nhiễm. Cô luồn tay vào mái tóc ngắn của anh, bật cười.
Lâm Hướng An bỗng bực bội, bế thốc cô từ trên giường ra bàn trang điểm đối diện, kéo chân cô gập lên, cố sức lao vào. Cô đau quá thét lên rất lớn, đầu đập vào chiếc gương phía sau. Trong nháy mắt, cả cơ thể cô đau đớn. Mắt cô nhòa đi không thể phân biệt nổi chỗ nào đau hơn…
Chuyện đó trôi qua đã lâu nhưng ký ức về nó dường như vẫn còn rất rõ.
Nhiễm Nhiễm từ từ nhắm mắt, đáp lại nụ hôn của Thiệu Minh Trạch. Nhận được sự khích lệ từ cô, tay anh từ từ đi xuống, vuốt ve âu yếm, động tác mơn trớn khiến cơ thể cứng đờ của cô dần nóng ran, mềm nhũn. Khi anh xâm nhập cơ thể, cô vẫn thấy đau. Không phải là cái đau xé gan xé phổi trong ký ức nhưng nó vẫn như dao cùn cứa vào thịt, đau tê tái.
Anh quan tâm dừng lại, dịu dàng an ủi:
- Thả lỏng người một chút. Từ từ sẽ ổn thôi.
Cô cố nở nụ cười, dùng giọng dịu dàng trêu chọc:
- Có thể là lâu quá không làm nên toàn thân bị gỉ rồi.
- Ồ? Vậy sao? - Anh hỏi, đôi mắt đen, sâu khiến người ta không thể nhìn thấu: - Cũng có thể là người trước đây chưa đủ khả năng. - Anh nói, thân dưới lại dùng sức. Ký ức của cô bỗng chốc hỗn loạn, ào ào đổ xuống trong tích tắc và vỡ vụn thành từng mảnh.
***
Nhiễm Nhiễm dường như đã mơ một giấc mơ rất dài. Trong giấc mơ, cô quay trở về căn phòng của nhà nghỉ đó, thấy lại toàn bộ sự việc từng xảy ra. Lâm Hướng An bế cô từ bàn phấn về giường. Hai người ôm chặt lấy nhau. Anh khẽ hôn lên má cô, hôn lên môi cô, hôn mãi hôn mãi rồi lại đè lên người cô.
Chiếc giường lắc mạnh, hồn phách đang phiêu bạt của cô như bỗng bị hút vào cơ thể ngọt ngào ấy. Cô nhìn anh nhấp nhô lên xuống trên cơ thể mình, nhìn những giọt mồ hôi nhỏ xuống, từng giọt từng giọt lăn xuống bầu ngực, hòa cùng những giọt mồ hôi của cô. Cô bỗng rất muốn khóc, không kiềm chế nổi gọi:
- Lâm Hướng An, Lâm Hướng An…
Lâm Hướng An ngẩng mặt nhìn cô, lông mày thanh tú, nụ cười dịu dàng, nhưng nhìn kỹ lại là Trần Lạc.
Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh, mở to mắt. Dưới ánh đèn lờ mờ ở đầu giường, Thiệu Minh Trạch nghiêng người, lặng lẽ nhìn cô:
- Em nằm mơ à?
Cô ngồi dậy liếc nhìn đồng hồ, mới quá nửa đêm một chút. Tim cô vẫn đập thình thịch, sợ hãi, hoảng loạn, hoang mang, bao nhiêu cảm giác dồn từ não bộ xuống lồng ngực khiến cô không thở nổi. Cô hít thở sâu mấy cái mà vẫn không thấy khá hơn, chỉ có thể quay đầu khẽ hỏi:
- Anh có thuốc lá không? Cho em một điếu.
Thiệu Minh Trạch ngạc nhiên nhìn cô. Anh dùng chiếc chăn đơn quấn nửa thân dưới bước xuống giường lấy bao thuốc trong túi áo ra, đưa cho cô một điếu.
Tay cô run rẩy cầm điếu thuốc đưa lên miệng rồi quay sang anh xin lửa.
Anh lấy bật lửa bước đến bên giường, ngồi xuống châm thuốc cho cô rồi hỏi:
- Em biết hút thuốc sao?
Cô không nói gì, chỉ hít mấy hơi thật sâu. Dưới tác dụng của nicotine, trái tim đang đập thình thịch của cô cuối cùng đã bình thường trở lại. Cô tỉnh táo hơn, quay lại thổi vòng khói thuốc về phía anh rồi cười khiêu khích, hỏi:
- Anh nói xem?
Tuy trước đây Thiệu Minh Trạch chưa từng thấy cô hút thuốc, nhưng tư thế và động tác trước mắt có thể thấy rõ cô là người biết hút thuốc. Anh không bận tâm, cười hỏi:
- Vừa rồi em mơ gì thế?
Nhiễm Nhiễm không đáp, cúi đầu, không ngừng hút thuốc.
Thiệu Minh Trạch không truy hỏi tiếp, lặng lẽ ngồi bên giường đợi cô hút xong điếu thuốc, bỗng hỏi:
- Nhiễm Nhiễm, em còn nhớ giao hẹn trước khi chúng ta đi lại với nhau chứ?
Nhiễm Nhiễm dập thuốc ngay trên chiếc tủ đầu giường, nghiêng đầu ngẫm nghĩ, nhớ lại lời nói lúc đó, không kìm được cười nhạo mình mà nói:
- Em nhớ. Bây giờ nghĩ lại mới thấy mình thật ngốc. Thật giống như lời của những nữ sinh trong vở kịch ngôn tình, đã đạo đức giả lại còn ngây ngô. Khi đó, chắc anh buồn cười lắm nhỉ?
Thiệu Minh Trạch không cười, chỉ ngước lên nhìn cô:
- Trong đó có một câu rất đúng. Chúng ta cần thẳng thắn. Nếu chúng ta đã chọn nhau làm bạn đời thì ít nhất phải thẳng thắn. Bản thân anh từng có người trong quá khứ nên anh cũng không bận tâm về quá khứ của em. Nhưng anh không muốn những điều đó ảnh hưởng đến cuộc sống sau này của chúng ta, càng không muốn mình trở thành vật thay thế cho một người đàn ông khác.
- Em hiểu ý anh. - Nhiễm Nhiễm cúi đầu, im lặng một lúc, cô nhắm mắt khẽ nói: - Em đã mơ thấy anh ấy. Em và anh ấy làm chuyện này ở nhà nghỉ gần trường học. Đó là lần đầu tiên của bọn em.
Thiệu Minh Trạch im lặng, sắc mặt có phần khó hiểu, lát sau lại mỉm cười, nói:
- Xem ra không phải là một trải nghiệm tuyệt vời. Nếu không đã chẳng khiến người ta sợ hãi, bừng tỉnh từ giấc mơ.
Nhiễm Nhiễm không nói gì, chỉ cảm thấy toàn thân mệt mỏi.
Căn phòng im lặng, lúc sau Thiệu Minh Trạch bỗng hỏi:
- Vậy anh và anh ta, kỹ thuật của ai tốt hơn?
Nhiễm Nhiễm sững người, quay lại nhìn anh không nói. Anh cũng nhướng mày nhìn cô, đôi mắt dài hẹp mang theo nụ cười dịu dàng. Hai người nhìn nhau rất lâu, bỗng cùng phì cười. Thiệu Minh Trạch đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, nói:
- Cô bé ngốc, ngủ đi.
Nhiễm Nhiễm ngoan ngoãn nằm xuống mà không tài nào ngủ được, thế rồi cô kể cho anh nghe về quá khứ của mình: Kể rằng, cô từng là cô gái xấu xa, ngỗ nghịch, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, thứ gì cũng từng làm; kể rằng, cô đã vì một bạn nam mà chuyển trường, chưa đầy nửa năm sau, bạn nam đó thi vào Đại học A, thế là để theo đuổi anh ấy, cô đã thi vào Đại Học A; kể rằng, cuối cùng cô trở thành bạn gái của anh ấy, nhưng anh ấy luôn chê cô lúc nào cũng đeo bám mình, chê cô ít bạn bè, chê cô không có cuộc sống của riêng mình.
Nhưng Lâm Hướng An không biết rằng, trước khi quen anh, cô chỉ có đám bạn lưu manh; sau khi quen anh, trong thế giới của cô chỉ còn lại một mình anh, đám bạn lưu manh đó cũng không còn.
Phan_1 Tap 1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16 Tap 2
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30 end
Phan_Gioi_Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .